青qīng玉yù案àn..送sòng春chūn--俞yú士shì彪biāo
人rén间jiān那nà是shì无wú愁chóu处chù。。何hé况kuàng是shì、、春chūn归guī去qù。。
着zhe意yì留liú春chūn春chūn不bù住zhù。。
莫mò教jiào到dào得dé,,明míng年nián今jīn日rì,,又yòu说shuō人rén虚xū度dù。。
人rén生shēng拚pàn却què愁chóu如rú许xǔ。。不bù肯kěn叨dāo叨dāo向xiàng春chūn诉sù。。
絮xù逐zhú芳fāng尘chén花huā逐zhú雨yǔ。。
春chūn今jīn如rú此cǐ,,人rén今jīn如rú此cǐ,,毕bì竟jìng谁shuí辜gū负fù。。
青玉案.送春。清代。俞士彪。人间那是无愁处。何况是、春归去。着意留春春不住。莫教到得,明年今日,又说人虚度。人生拚却愁如许。不肯叨叨向春诉。絮逐芳尘花逐雨。春今如此,人今如此,毕竟谁辜负。