初行山-晁咏之
霭霭初蒸云,落落欲坠石。
山深多晚花,照水自红碧。
渔艇入烟小,松竹凌烟直。
西风漾碧波,扁舟恣崎侧。
客从北方来,苦遭世俗迫。
登临虽夙愿,山川多未识。
浩荡涉寒流,跻攀并苍壁。
扪萝窥鸟道,踏径穷人迹。
清泉洗尘心,山鸟惯幽客。
逸兴良未已,日下千崖赤。
十载孙承公,好具登山屐。
初行山。宋代。晁咏之。霭霭初蒸云,落落欲坠石。山深多晚花,照水自红碧。渔艇入烟小,松竹凌烟直。西风漾碧波,扁舟恣崎侧。客从北方来,苦遭世俗迫。登临虽夙愿,山川多未识。浩荡涉寒流,跻攀并苍壁。扪萝窥鸟道,踏径穷人迹。清泉洗尘心,山鸟惯幽客。逸兴良未已,日下千崖赤。十载孙承公,好具登山屐。