高阳台.咏红白梅-许禧身
赤若丹砂,洁如美玉,窥来密密疏疏。
斜插横枝,其中静趣偏殊。
愁肠流水抛还转,却输他、雅意纾徐。尽林逋。
香影描摹,一例横铺。
孤高不与群芳共,倚寒窗伴我,清夜愁余。
点额宫妆,笑他日久容枯。
琼姿耐得春光半,惜残红、欲埽难除。嫩凉初。
飘泊怜渠,明月前锄。
高阳台.咏红白梅。清代。许禧身。赤若丹砂,洁如美玉,窥来密密疏疏。斜插横枝,其中静趣偏殊。愁肠流水抛还转,却输他、雅意纾徐。尽林逋。香影描摹,一例横铺。孤高不与群芳共,倚寒窗伴我,清夜愁余。点额宫妆,笑他日久容枯。琼姿耐得春光半,惜残红、欲埽难除。嫩凉初。飘泊怜渠,明月前锄。