六liù十shí五wǔ春chūn寒hán吟yín七qī首shǒu((其qí五wǔ))--方fāng回huí
清qīng晓xiǎo林lín禽qín百bǎi种zhǒng鸣míng,,春chūn寒hán渐jiàn暖nuǎn变biàn新xīn声shēng。。
向xiàng阳yáng死sǐ草cǎo青qīng先xiān茁zhuó,,解jiě冻dòng枯kū池chí绿lǜ再zài生shēng。。
太tài子zi四sì门mén何hé足zú怪guài,,麻má姑gū三sān海hǎi自zì堪kān惊jīng。。
回huí头tóu最zuì念niàn儿ér童tóng辈bèi,,不bù识shí灯dēng宵xiāo旧jiù太tài平píng。。
六十五春寒吟七首(其五)。元代。方回。清晓林禽百种鸣,春寒渐暖变新声。向阳死草青先茁,解冻枯池绿再生。太子四门何足怪,麻姑三海自堪惊。回头最念儿童辈,不识灯宵旧太平。