近jìn观guān歌gē--曹cáo于yú汴biàn
近jìn以yǐ观guān远yuǎn,,人rén以yǐ观guān天tiān。。我wǒ以yǐ观guān物wù,,后hòu以yǐ观guān前qián。。
小xiǎo以yǐ亲qīn巨jù,,偏piān以yǐ观guān全quán。。粗cū以yǐ观guān细xì,,显xiǎn以yǐ观guān玄xuán。。
枝zhī头tóu一yī珠zhū露lù,,万wàn古gǔ包bāo鸿hóng濛méng。。
鸿hóng濛méng不bù缘yuán腐fǔ草cǎo隔gé,,仍réng向xiàng秋qiū萤yíng见jiàn化huà工gōng。。
一yī呼hū天tiān地dì始shǐ,,一yī吸xī天tiān地dì终zhōng。。
所suǒ以yǐ圣shèng王wáng不bù下xià榻tà,,康kāng民mín阜fù物wù成chéng丰fēng功gōng。。
近观歌。明代。曹于汴。近以观远,人以观天。我以观物,后以观前。小以亲巨,偏以观全。粗以观细,显以观玄。枝头一珠露,万古包鸿濛。鸿濛不缘腐草隔,仍向秋萤见化工。一呼天地始,一吸天地终。所以圣王不下榻,康民阜物成丰功。