独dú坐zuò--道dào原yuán法fǎ师shī
客kè至zhì固gù足zú喜xǐ,,不bù至zhì静jìng亦yì佳jiā。。柴chái门mén终zhōng日rì掩yǎn,,风fēng过guò有yǒu时shí开kāi。。岂qǐ不bù念niàn笑xiào言yán,,轻qīng易yì交jiāo成chéng乖guāi。。庭tíng柯kē有yǒu好hǎo鸟niǎo,,众zhòng音yīn何hé喈jiē喈jiē。。晨chén征zhēng暮mù来lái止zhǐ,,乃nǎi与yǔ我wǒ心xīn谐xié。。
独坐。明代。道原法师。客至固足喜,不至静亦佳。柴门终日掩,风过有时开。岂不念笑言,轻易交成乖。庭柯有好鸟,众音何喈喈。晨征暮来止,乃与我心谐。