和hé阮ruǎn亭tíng《《秋qiū柳liǔ》》诗shī原yuán韵yùn((其qí四sì))--冒mào襄xiāng
台tái城chéng隋suí苑yuàn总zǒng相xiāng怜lián,,忆yì昔xī萦yíng堤dī并bìng拂fú烟yān。。
金jīn屋wū流liú萤yíng俱jù寂jì寞mò,,玉yù关guān羁jī雁yàn苦kǔ缠chán绵mián。。
十shí围wéi种zhǒng就jiù知zhī何hé代dài,,千qiān缕lǚ垂chuí时shí已yǐ隔gé年nián。。
最zuì恨hèn健jiàn儿ér偏piān欲yù折zhé,,凉liáng秋qiū闻wén道dào又yòu临lín边biān。。
和阮亭《秋柳》诗原韵(其四)。清代。冒襄。台城隋苑总相怜,忆昔萦堤并拂烟。金屋流萤俱寂寞,玉关羁雁苦缠绵。十围种就知何代,千缕垂时已隔年。最恨健儿偏欲折,凉秋闻道又临边。