挽wǎn屈qū处chù诚chéng善shàn写xiě竹zhú--沈shěn周zhōu
可kě庵ān不bù可kě作zuò,,昆kūn山shān为wèi之zhī荒huāng。。
将jiāng谓wèi青qīng琅láng玕gān,,一yī夜yè遭zāo折zhé伤shāng。。
其qí影yǐng落luò屏píng障zhàng,,千qiān家jiā留liú墨mò光guāng。。
墨mò以yǐ托tuō竹zhú命mìng,,人rén短duǎn竹zhú自zì长zhǎng。。
魂hún当dāng附fù竹zhú存cún,,未wèi分fēn人rén琴qín亡wáng。。
我wǒ来lái吊diào风fēng雨yǔ,,秋qiū尽jǐn堂táng空kōng凉liáng。。
含hán情qíng赋fù清qīng篇piān,,因yīn之zhī招zhāo凤fèng凰huáng。。
挽屈处诚善写竹。明代。沈周。可庵不可作,昆山为之荒。将谓青琅玕,一夜遭折伤。其影落屏障,千家留墨光。墨以托竹命,人短竹自长。魂当附竹存,未分人琴亡。我来吊风雨,秋尽堂空凉。含情赋清篇,因之招凤凰。